in

VÌ SAO NATSUME YUUJINCHOU LẤY ĐƯỢC NƯỚC MẮT CỦA NGƯỜI ĐỌC?

Với những người yêu thích thể loại truyện đời thường, bình dị, nhẹ nhàng lại pha chút yếu tố “huyền bí” thì Natsume Yuujinchou hẳn không còn là một cái tên quá xa lạ.

Chuyện kể về Natsume, cậu bé từng có một gia đình trọn vẹn cho đến ngày ba mẹ cậu mất. Tình yêu thương dần được thay thế bằng cảm giác gánh nặng khi mà cậu được “truyền tay” qua những người họ hàng thân thiết để nuôi dưỡng. Mãi cho đến khi cậu lúc trưởng thành hơn.

Cuộc sống của Natsume rơi vào bóng tối khi mà trong thế giới đó, chỉ mình cậu nhìn thấy được những sinh vật kỳ lạ. Đứa trẻ đó dần thu mình lại vì bị bắt nạt, cho đến thời điểm cậu học được rằng chỉ cần cư xử như “người bình thường” cậu sẽ ổn.

Tuổi thơ không êm đềm

Sau cái chết của cha mẹ ruột, Natsume được “truyền tay” qua nhà họ hàng để nuôi dưỡng. Sự vô trách nhiệm đến từ những người “chung dòng máu” đổ lên vai một đứa học sinh tiểu học.

Vì khả năng khác biệt, việc đến trường cũng trở thành bóng ma tâm lý với cậu.

Những trải nghiệm đó buộc Natsume phải gồng mình. Cậu ôm trong mình những tổn thương tích tụ dần rồi lớn lên.

Nhưng đứa trẻ đó vẫn luôn thèm khát tình yêu thương. Cậu dễ dàng cảm thấy hạnh phúc khi nhận được “món quà” là chiếc áo khoác cũ rộng thùng thình của người họ hàng xa, trước khi họ đưa “cậu” cho một gia đình mới.

Và rồi niềm tin vào tình yêu chết dần khi cậu chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những con người xung quanh.

Ánh sáng và tình yêu thương

Thế giới của Natsume thay đổi, vào cái ngày mà cậu được gia đình gì Touko đón về. Dì Touko không có con, việc Natsume bước vào cuộc sống của gia đình giống như một món quà vô giá mà 2 con người “cô độc” đó nhận được.

Chỉ là chấp nhận tình yêu từ lúc nào đó đã trở nên khó khăn hơn bao giờ hết với Natsume.

Cậu lại chuyển trường đến một vùng quê mới, nơi đó đem đến cho Natsume một cuộc sống trọn vẹn mà bấy lâu cậu khao khát. Một ngôi nhà để về và những người bạn thật sự.

Vô tình mở phong ấn cho một con mèo béo, Natsume phát hiện ra bí mật của người bà quá cố Reiko. Và câu chuyện thật sự bắt đầu khi trong hành trình cùng con mèo béo bắt cậu phải gọi là “Sensei”, trả tên cho những Youkai bị Reiko lấy đi không biết từ lúc nào. Natsume dần cảm nhận được sự tồn tại của tình yêu xung quanh mình. Cậu tìm được những người bạn không để tâm đến sự khác biệt, những người thật tâm đối xử tốt với mình và đối đãi với thế giới đầy gai góc bằng trái tim ngập tràn yêu thương mà bấy lâu nay cậu để nó ngủ yên.

Và cuối cùng, cậu cũng dần đối diện với tình yêu mà gia đình dì Touko dành cho riêng cậu, cậu thừa nhận mình thật sự có thể được yêu một lần nữa.

Những linh hồn đơn độc

Không chỉ Natsume, Natsume Yuujinchou còn khắc họa sâu vào tâm lý của một chuỗi nhân vật. Có thể là Youkai, cũng có thể là con người, mỗi linh hồn đều tồn tại một vết thương, sự mất mát, đơn độc.

Để vào cái thời điểm mà Natsume cảm nhận được tình yêu, cậu bắt đầu thấu hiểu những nỗi đau mà những người cậu từng căm ghét phải trải qua, rồi đối diện với nó bằng tình yêu và sự vị tha mà trái tim cậu tràn đầy.

Natsume hiểu được tại sao, những con người, những linh hồn đó lại gai góc và xù xì đến vậy.

Có thể vì họ giống nhau và có thể vì bạn giống họ.

Chạy dọc mạch truyện, chỉ cần dừng lại ở đâu đó trong những mẩu chuyện nhỏ, ta đều có thể dễ dàng bắt gặp cái cảm giác ấm áp đó. Nó có thể lấy đi nước mắt của bạn khi bạn cảm thấy như hòa vào làm một với chính nhân vật trong câu chuyện.

Đọc Natsume như một cái chạm khẽ đánh thức những cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp và một phần nào đó có chút yếu đuối bên trong chúng ta vậy.

Và chắc rằng ở một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời của riêng bạn, hẳn sẽ có những thời điểm bạn cảm thấy trái tim mình đồng điệu, như chính mình đang trải qua cái cảm giác đơn độc mà Natsume từng mang. Nhưng hy vọng rằng, giống như Natsume rồi chúng ta đều sẽ tìm được nơi mà ta thuộc về, dù chậm một chút cũng không sao.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

What do you think?

Review: Shiki – Anime kinh dị cho người mới

Review: The Closet – Mặt tối của nỗi nhớ