Cảm xúc hời hợt (3/3)

Cuối cùng là vấn đề về cảm xúc nhân vật – thứ ảnh hưởng trực tiếp đến cao trào của truyện và cảm nhận của độc giả. Có lẽ chính vì nhân vật phụ nhạt đến không thể nhạt hơn, sức mạnh của main thì tăng đến không có gì để bàn cãi mà cảm xúc và mạch truyện không thể đạt đến cao trào nổi.

Chẳng hạn như trong trận chiến cuối cùng, thực lực của hai phe chênh lệch rất nhiều, mọi người đều nghĩ rằng nó phải là một trận chiến thật máu lửa nhưng thực tế nó hạ màn một cách nhạt nhẽo. Cảnh nam chính một mình gánh vác sứ mệnh của cả thế giới, 27 năm ở trong dungeon chiến đấu đáng ra phải là một cảnh cực kỳ cảm động nhưng quá trình này lại gói gọn trong 2 khung hình. Nói không tụt mood chắc chắn là nói dối. 

Thậm chí đến cả plot twist cũng không cứu nổi độ nhạt của truyện. Tưởng rằng khi bí ẩn về thế giới ma thuật và nguồn gốc của dungeon được hé mở, khoảnh khắc nam chính quyết định đứng về phe ai sẽ làm bùng nổ tất cả nhưng phản ứng của độc giả lại là “plot twist này nhiều truyện dùng quá rồi.”, không thể không nói chia buồn với tác giả.

Nhìn chung Solo Leveling từ sau arc Đảo Kiến thật sự nhạt đi rất nhiều. Tình tiết được lược bớt quá mức và ép phải đẩy nhanh đã khiến mọi chuyện không đâu vào đâu. Từ nhân vật đến world building, mạch truyện… đều không thể chạm đến cảm xúc của người xem như trước nữa. Nói ngắn gọn phần sau của truyện art gánh còng lưng.

Tuy nhiên vẫn có rất nhiều bạn đọc cho rằng Solo Leveling vẫn là một siêu phẩm và cá nhân tôi cũng vậy. Chất lượng của bộ manhwa Solo Leveling vẫn luôn là đề tài bàn tán sôi nổi trên nhiều diễn đàn. Vì vậy cách tốt nhất chính là bạn tự mình trải nghiệm xem bộ truyện này rút cuộc là hay hay dở.

Nhân vật phụ nhạt nhòa (1/3)

Vết sẹo của Zoro (6/6)