in ,

CƯỜI ẺCƯỜI Ẻ PHÊ Ư ƯPHÊ Ư Ư

Phân tích nhân vật: "Hachiman Hikigaya" của Oregairu

Đầu tiên là vì sao mình lại chọn chủ đề này?

Có thể nói rằng, từ khi mình bắt đầu xem anime và đọc manga cho đến thời điểm hiện tại thì Hachiman Hikigaya là nhân vật tác động rất lớn đến suy nghĩ của mình. Nói đúng hơn đây là nhân vật mang một tính cách mà mình rất thích và khá giống mình, khác một chút ở chỗ là nhân vật này có một cái nhìn “méo mó” về cuộc sống. Vậy nên bài viết này mình sẽ phân tích tại sao Hachiman lại có cách nhìn nhận phải nói là ” méo mó” đối với cuộc sống nhé!

Đôi nét về nhân vật :

Hachiman Hikigaya từng là một học sinh “thất bại trên mọi nẻo đường”  từ chuyện tình cảm cho đến giao tiếp,… cũng từ đó khi kết thúc những năm cấp 2 và bước sang cao trung thì Hachiman có một cái nhìn nhận rất sâu sắc về thực tế (do bản thân thất bại đủ đường mà rút ra). Những kinh nghiệm này được gọi là “triết lý của kẻ cô độc”.

Triết lý của kẻ cô độc :

“Kinh nghiệm của việc không có kinh nghiệm”: Nếu con người luôn mở mồm là cố gắng làm việc để tích lũy thêm kinh nghiệm từ đó tiến bộ hơn trong cuộc sống, vậy có phải việc mà bạn làm thường xuyên sẽ cho bạn nhiều kinh nghiệm? Để rồi từ đó, những kẻ lười biếng sẽ bị xem là đồ vô dụng của xã hội vì họ chẳng hề có kinh nghiệm. Nhưng nếu kinh nghiệm mà họ đồn đại được xem là ngang nhau vậy kinh nghiệm giữa việc ngủ ngày và kinh nghiệm của việc nấu một món ăn sẽ được xem là ngang nhau. Trong đoạn này khi Hachiman phàn nàn về hoạt động thể thao của trường thì những kẻ không nhất thiết phải động tay chân, sẽ xem việc không có kinh nghiệm trở thành kinh nghiệm tất yếu trong việc thoát khỏi mớ hỗn độn tại trường.

“Nếu sự thật là tàn nhẫn thì lời nói dối là tốt bụng. Chính vì vậy, long tốt chỉ là sự dối trá”: Lời nói dối và lòng tốt là hai điều mâu thuẫn hoàn toàn. Bạn có thể hình dung câu nói này rõ hơn, nếu đổ rác và trực vệ sinh là công việc mà ai cũng muốn làm thì lớp học sẽ không lâm vào tình cảnh “lớp trực dơ”. Nhưng nếu bạn hỏi xem một đứa đang đổ rác và có ánh mắt giám sát của một giáo viên hoặc là của một thanh tra thì câu trả lời chắc chắn là “đổ rác và trực vệ sinh là một công việc hết sức hữu ích và giúp đỡ cho môi trường vì vậy em muốn làm” nhưng thực tế hãy nhìn vào lớp học.

Nếu một người bạn đơn phương đối xử tốt với bạn thì họ vẫn sẽ đối xử tương tự với những người xung quanh. Cách họ nói dối cũng chính là để thỏa mãn cái tôi của họ và cho cả thế giới biết họ tốt đến dường nào nhưng lòng tốt mà họ đang tôn thờ lại chính là một thứ giả dối.

“Thế cậu có nhớ bao nhiêu người bạn từ học tiểu học cho đến giờ?”: Con số đó là bao nhiêu? có thể hơn 20%, hoặc thậm chí không nhớ nổi cả 3 đứa. Số người bạn mà ta tiếp xúc ngày một nhiều và cũng chẳng để lại cho ta một chút vấn vương. Vậy nên “cố gắng tận hưởng tuổi trẻ cùng bạn bè”, “ký tên lên áo sau khi tốt nghiệp nha”, “chắc chắn mình sẽ đến họp lớp, chắc chắn luôn” nhưng về thực tế, sau 4 năm học đại học, chiếc áo được ký tên nay nằm ở một xó trong tủ và bốc mùi, sau 4 năm chưa về họp lớp lần nào lý do bận deathline xám mặt. Sự thật, bạn nhớ được bao nhiêu người bạn kể từ học tiểu học đến giờ?

“Trò lừa tinh vi nhất của quỷ dữ chính là làm cho người ta tưởng rằng hắn không tồn tại”: Theo mình câu này thể hiện rõ nhất lúc Hachiman vì hiểu được ý nghĩa của việc Tobe không nên tỏ tình nên Hachiman bất ngờ xông ra lúc đó mà không ai trong nhóm biết được, và thế là Hachiman tỏ tình luôn với cô gái đó (ngươi nhờ Hachiman làm cho tụi con trai thân thiết hơn để tránh Tobe tỏ tình với mình) và cái kết đã ngăn được Tobe tỏ tình nhưng cả Yui và Yukino đều không chấp nhận hành động đó.

Hoặc là sau buổi lễ tổng kết sự kiện, Hachiman đã tìm thấy chủ tịch ban tổ chức trên tầng thượng và cậu nói ra hết những điều xấu của cô gái đó và Hachiman từ lúc đó y như quỷ dữ xấu xa trong mắt bạn cùng lớp.

Tổng quan về nhân vật  Hachiman Hikigaya đối với mình khi xem Oregairu: 

Nếu như bạn xem Oregairu mà bạn thấy Hachiman là một nhân vật rất khó ưa và độc mồm độc miệng khi nói những câu như này: “Tuổi trẻ vừa là giả dối vừa là một dạng xấu xa”  thì bạn không sai, và nếu như bạn xem Oregairu mà bạn thấy thần tượng Hachiman như tôi, bạn cảm thấy muốn trở thành một chiến sĩ đơn độc như này: “Tôi đã tự rèn giũa theo cách riêng của mình. Trong khi các bạn đang an ủi và đấu tranh với nhau, tôi đã tự mình đối mặt với mọi thứ, tiếp tục. Bây giờ hãy nhìn xem tôi mạnh mẽ như thế nào”  thì bạn cũng không sai. Nhưng nếu bạn chỉ dừng lại ở đó thì bạn đã bỏ qua giá trị nhân văn rất là cao đẹp của Oregairu rồi. “Không phải thay đổi bản thân cũng giống như việc bỏ trốn sao? Tại sao bạn không thể chấp nhận con người của bạn?”  cái cốt thoại này mình rất thích vì nó nói rất nhiều cái hay về Hachiman. Ghét là cái mà chúng ta được học, sợ là cái bản năng của con người, chúng ta ghét một cái gì đó vì chúng ta sợ cái gì đó của nó.

Ví dụ: Hachiman ghét kết nối cộng đồng vì cậu ấy sợ bị tổn thương, cậu ấy ghét tình bạn, tình yêu vì cậu ấy sợ bị phản bội bởi tình bạn, yêu đó khi mà cậu đã đặt tâm huyết của mình vào tình bạn đó ( thực chất cậu là người khao khát được kết nối ). “Mọi người đều là nô lệ cho quá khứ của họ. Cho dù bạn có mong muốn tiến bước đến đâu, thì những sự kiện của năm ngoái sẽ giáng xuống bạn như ánh sáng của những vì sao ngay khi bạn nhìn lên. Không thể cười hoặc xua đuổi quá khứ của bạn, bạn không ngừng mang nó vào một góc của trái tim, chờ đợi nó sống lại vào một thời điểm không thích hợp” qua câu thoại này cũng hiểu rõ về con người của Hachiman như thế nào, là một người mỉa mai xã hội, cậu đứng ngoài xã hội, cậu quyết định đứng trên tất cả, bởi vì trước đây cậu đã bị tổn thương, bị phản bội khi tỏ tình với crush, bị bắt nạt ở sơ trung.

Sau đây là 1 trong những lí do vì sao cậu ấy sợ: Ở sơ trung, Hachiman từng thích 1 cô gái trong CLB nhạc cụ hơi. Vào ngày sinh nhật của cô ấy, Hachiman đã tặng một đĩa nhạc anime mà cậu tự làm và đã được nhận. Nhưng ngày hôm sau, ban phát sóng đã phát CD của cậu qua loa của trường và chế nhạo cậu bằng một tràng cười không đứt, điều đó tạo nên nhân cách của cậu khi lên cấp 3 không dám kết nối với người khác ( lúc này các bạn cùng lớp đã có nhóm ), cậu tự nói dối bản thân mình rằng cậu không cần bạn bè, mình có thể ở một mình được. Với 1 kẻ luôn cô độc từ nhỏ thì nói chuyện, tiếp xúc với người xung quanh là thứ quá khỏi tầm với, bởi thế Hachiman phải bù đắp bằng những thứ khác, những thứ thực sự khác biệt.

Đó chính là trí thông minh của sự nhận thức.

Khi ở một mình, bạn dường như cảm thụ thế giới xung quanh rõ ràng hơn, bạn không phải dồn hết năng lượng cho việc ứng xử, giải đáp khi nói chuyện với bạn bè, hay để ý thời gian để duy trì tình bạn,thay vào đó…bạn để ý những chi tiết nhỏ nhặt tưởng chừng như vô hại nhưng gộp lại là một kiến thức không kể.

Ngoài ra, trong bất kể tình huống nào, cậu ta cũng để ý đánh giá, nhận xét rồi từ đó tự đúc kết cho bản thân những bài học.

Ví dụ tiêu biểu nhất: Khi đến giờ ăn trưa, Hachiman ngồi một mình ăn ở gần sân tenis và chỉ có cậu nhận thức rõ ràng nhất về thời gian biểu của gió ở đây.

Điều này đã làm ngược ván cờ khi cậu ta cho đang cố dành sân tenis với đám “phân cấp bầy”.

Một tên luôn luyện tập chơi bóng với bức tường có thể trên cơ dân chuyên”

Khi mọi người xem Hachiman giải quyết các rắc rối của mỗi câu chuyện cậu ấy không tin rằng mọi thứ sẽ tiến triển tốt đẹp hay mang tính nhân văn, các vấn đề cốt lõi đều không được giải quyết, cậu trở thành người xấu, khiến người khác phải ghét cậu thêm để đỡ phải giải quyết các cốt lõi ( câu chuyện ở trại hè, câu chuyện ở hội festival ). “Khi con người phải đối mặt với những hoàn cảnh thực sự đáng sợ, họ không nghĩ đến những người xung quanh mình. Họ thậm chí sẵn sàng hy sinh những người xung quanh mình. Bằng cách để lộ bộ phận khó coi đó của họ, họ không còn có thể hòa hợp được nữa”.

Việc cậu ấy làm là tốt nhất ở thời điểm hiện tại vì cậu cho rằng “đối phương” không thể tự nhận thức không thể tự giải quyết được nên cậu cho rằng cậu phải là người xấu, để mọi người ghét cậu thay vì ghét “đối phương”.

Với mình đó là tư duy rất thực dụng vì nó rất thiếu tính người. “Tôi thích bản thân mình. Tôi chưa một lần ghét bản thân mình. Thông số kỹ thuật cao của tôi, ngoại hình nửa vời của tôi, quan điểm bi quan, chủ nghĩa thực tế của tôi … tôi không ghét bất kỳ điều nào trong số đó” khi mình không ý thức được giá trị bản thân mình thì lúc đấy mình chẳng cứu được ai cả.

Chính điều đó làm ảnh hưởng tới cách vận hành suy nghĩ của cậu ta, ai đó dám chê bai phê phán cách sống của cậu ta dĩ nhiên sẽ xù lông lên dọa dẫm, thậm chí sẽ phản bác lại những câu mà khiến bạn có thể cảm thấy như bị xúc phạm!

Hachiman giải quyết rất nhiều chuyện, dù kết quả cuối cùng không được “tích cực” nhưng xuyên xuốt đó tôi thấy ghê tởm những người nhờ vả cậu ta. Đầu óc bọn này cho rằng: “À thằng này bần hàn vãi không có ai chơi với nó à? tởm! mình đâu có chơi với nó, nên khi nhờ vả rồi thì xong. Thôi thì cứ lợi dụng nó, cậy nó giúp mình chuyện này rồi chắc không cần cảm ơn. 

Trong số những người đó, chỉ duy nhất một người cảm ơn cậu ta với sự chân thật nhất đó là Ebina…. như thể còn chút hy vọng níu kéo để cậu ta có thể tiếp tục làm những thứ hy sinh bản thân.

Bạn cứ tưởng rằng họ một mình vì tính cách của họ, nhưng bạn đâu biết phần lớn rằng những người xung quanh cũng phải chịu trách nhiệm cho việc thờ ơ với họ, chính những thứ đó làm họ sợ hãi khi kết bạn, như cây xấu hổ một khi đụng chạm vào thì chúng sẽ cứ cô quặp lại vậy, chính mọi người là những người tác động lên nó và khó mà có thể bung trở lại. Hachiman có cố gắng kết bạn chứ! Cậu ta thậm chí muốn bày tỏ tình cảm của mình với người con gái đầu tiên cho cậu ta mail, nhưng kết cục chỉ là sự thương hại và bắt nạt.

Khi tôi xem lại Oregairu lần hai thì tôi thấy Hachiman sai lầm từ cách suy nghĩ cho tới hành động mà trước đây tôi cứ nghĩ thế là ngầucậu ta thông minh, vận dụng nó để thao túng bạn rằng: À! lập luận của cậu ta thật đúng đắn. Không hề! nó chỉ là sự ngụy biện, cái cớ để cậu ta không thay đổi bản thân mình.

Hachiman: “Tôi đâu cần mấy người dạy tôi phải thế này thế nọ đâu.”

Yukino: “Nhưng như vậy gọi là trốn tránh!”

Hachiman: “Không thay đổi nghe giống trốn tránh lắm chắc? Tại sao tôi không thể sống theo bình thường được cơ chứ?”

Ngược lại, tôi cảm ơn nó vì cho tôi nhận thức được… sống thật lòng với ý nghĩ của mình mới là thật sự sống, còn những người sống chỉ để chiều lòng người khác thì thật đáng dẻ rách.

Hachiman cho tôi bài học từ những sự sai lầm của cậu ta, định hình luôn cho tôi một cách sống khác!

Sau các hành động ở CLB tình nguyện đó, tiếp xúc càng nhiều người khác nhau, cậu ấy nhận ra giá trị của bản thân mình rằng cậu ấy đã ghi nhận, cậu ấy đã nhìn nhận thấy bản thân mình tốt hơn, điều đó cũng đồng nghĩa rằng cậu đã đi ngược lại những gì cậu đã lừa dối bản thân mình rằng cậu là một chiến sĩ đơn độc và điều tốt nhất trên thế giới này là chiến đấu một mình, cậu ấy đã phủ nhận con người cũ của mình và phải lựa chọn một là sống theo thói quen hai là thay đổi thành con người mới.

Thay vì ngồi một chỗ và phán xét người khác, thì cậu được đặt vào những tình huống giúp đỡ người khác và phải suy nghĩ liên tục là làm thế nào để giúp đỡ mọi người? Và từ đó cậu thể hiện được bản chất thật của mình đó là quan tâm đến người khác, cậu nhận được lời khen từ những cách giải quyết vấn đề thú vị tuy những việc đó luôn khiến cậu bị tổn thường và phải hi sinh cái giá trị của mình. “Mong đợi người khác đọc được suy nghĩ của bạn là ảo tưởng” chính điều này cũng làm những người quan tâm đến cậu như Yui, Yukino thực sự không thích điều đó, buồn và hi vọng cậu có cách giải quyết tốt cho bản thân hơn.

Và khi Hachiman nhận ra rằng giá trị của bản thân mình bị ảnh hưởng và tổn thương đến người khác (Yui, Yukino) thì cậu tìm cách để thay đổi cách giải quyết và giá trị cho bản thân mình.

Phải, tôi thật ngu ngốc. Tôi biết rằng nó nằm ngoài câu hỏi. Tôi biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Tôi sẽ không còn gì cả. Mặc dù vậy, tôi muốn chúng ta suy nghĩ, quằn quại, đấu tranh… và tìm ra… điều gì đó chân thực” sau đó mối quan hệ giữa 3 người trở nên tốt hơn, sinh ra sự phát triển giữa 2 người với nhau và cả 2 cô gái này đều thích Hachiman, ngược lại Hachiman cũng thích cả 2 cô gái và từ đó họ hạnh phúc. Hạnh phúc ở đây là họ chấp nhận duy trì tình bạn của họ, họ cân nhắc và không dám phá vỡ nó vì họ tin chắc là tình bạn này vẫn chưa đủ lớn để có thể phát triển mối quan hệ yêu đương. Họ né tránh cái tình cảm càng ngày càng lớn dần để giữ tình bạn của họ.

Ở cuối season 2, Hachiman bảo rằng cậu ấy muốn cái gì đó chân thực dù có như thế nào đi chăng nữa cậu chỉ muốn 1 thứ duy nhất đó là chân thực mà thôi (Đó là sự dung cảm, dám mở lòng và mong muốn người khác giúp đỡ, cậu đã vượt qua bản thân mình lúc trước).

“Cố gắng không làm tổn thương người khác là điều bạn không thể làm. Con người là những sinh vật làm tổn thương người khác chỉ bằng cách tồn tại ngay cả khi họ không nhận thức được điều đó. Cho dù bạn đang sống hay đang chết, bạn sẽ luôn bị ai đó làm tổn thương. Một khi bạn tham gia, bạn sẽ làm tổn thương ai đó, và ngay cả khi không tham gia, bạn cũng có thể làm tổn thương người khác”

Hachiman hiểu rằng sự tổn thương là không thể tránh khỏi vì loài người vô cùng mỏng manh và dễ vỡ, Hachiman thật sự rất khổ tâm và mắc phải khi cậu có mối quan hệ đó, khi mà từ một mình cậu trở nên nhiều bạn bè hơn và có 2 cô bạn rất thân này thế nên cậu ấy rất khó xử không biết làm thế nào để đảm bảo được rằng cả 3 người đều sẽ hạnh phúc và cậu đặt tình cảm của 2 người lên bàn cân và cậu nhận ra rằng có một hạnh phúc của một người mà cậu chưa tính đến đó chính là hạnh phúc của bản thân cậu, hạnh phúc của cá nhân, cậu phải lắng nghe từ trái tim của mình, lắng nghe xem điều gì làm cậu hạnh phúc nhất. Đây chính là cái điều mà cô giáo đã dạy cậu ấy.

Cái tình bạn 3 người sẽ bị ảnh hưởng, lung lay sau những biến cố nhưng đôi khi nó sẽ là một cú nhảy niềm tin rằng cậu phải nhắm mắt và nhảy để đạt được điều cậu muốn và cậu phải tin rằng mọi thứ sẽ ổn (Có niềm tin rằng nhóm bạn của mình sẽ đủ mạnh mẽ để tiếp tục tồn tại, đặt niềm tin vào bản thân mình để đạt được những điều mà mình mong muốn).

Tổng kết lại: Cô độc có cái hay của nó, nhưng bạn cần phải kiềm chế tác hại – hài hòa lợi hại. Không nhất thiết ngay bây giờ phải có nó vì sẵn trong ta luôn chứa đựng 1 phần rồi! Nhưng chắc chắn nó sẽ giúp bạn và tôi trưởng thành hơn về nhiều mặt.
Lớn nhất đó là khao khát tìm được những người đặc biệt như vậy!

Nếu nói về Hachiman thì sẽ rất là dài nên mình sẽ nói đến đây thôi, điều gì cũng có mặt trái của nó và “Triết lý của kẻ cô độc” cũng có mặt trái vì vậy đừng tin vào triết lý khi bạn chưa minh chứng được mặt trái của nó.

Mình muốn tặng một câu cho những ai đang không nhận ra giá trị của bản thân mình hoặc ai đó đang giống như hoàn cảnh của Hachiman rằng: Sẽ ổn thôi nếu bạn muốn gì đó giành cho bản thân cậu, đôi lúc ích kỷ một chút cũng không sao cả và khi đó là lúc cậu nhận ra giá trị của riêng mình!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

What do you think?

10 Points
Upvote Downvote

Câu chuyện đời thật được ẩn sau kiệt tác Mộ đom đóm

Vụ án bản “Sonata ánh trăng”: Một vụ án đầy thảm khốc,nhưng cũng lại đầy bi thương.