in ,

Ikigami (Giấy báo tử) – Làm gì khi chỉ còn một ngày để sống?

Thông tin chung

  • Tác giả: Motoro Mase
  • Tình trạng: 36 chap (Ongoing)
  • Thể loại: Mystery, Drama, Seinen, Psychological, Mature
  • Tên khác: Giấy Báo Tử: Giới hạn cuối cùng, イキガミ: The Ultimate Limit, Death’s Notice: The Ultimate Limit.

Có câu: “Hãy sống như ngày mai sẽ chết.” Đời người chỉ có một lần để sống, vậy nên hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Để khi nhắm mắt mà không hối hận vì đã bỏ lỡ những khoảng thời gian tuyệt vời. Đó là lí thuyết nói thế thôi chứ thật tình, bạn muốn sống như thế nào thì tùy bạn, cuộc đời bạn bạn có quyền lựa chọn miễn sao bạn không sống lỗi là được hehe. Nhưng tất cả nhân vật trong bộ này thì khác, họ không có quyền lựa chọn cách sống, toàn bộ đều bị ép phải sống trọn từng giây như thể ngày mai sẽ ngỏm.

Vì một đất nước phồn vinh!

(Chương 1, những đứa trẻ được chích thuốc lần đầu)

Đã có một đạo luật được ban hành để duy trì sự phồn thịnh của đất nước, được gọi là “Luật duy trì phồn vinh quốc gia.” Để hợp tác, mọi người chỉ cần sống trong hạnh phúc, sống trọn từng phút giây. Tất cả trẻ em trước khi chính thức bước vào tiểu học phải làm lễ tiêm chủng vì sự thịnh vượng của quốc gia. Tức là mỗi em sẽ được tiêm một liều thuốc, trong một đống thuốc đó sẽ có một liều chứa con nhộng. Khi đến thời kì tươi đẹp nhất của con người (18t – 24t), người bị tiêm dính liều con nhộng sẽ bị điều đến một nơi xa. Họ chỉ có thể về thăm nhà vào ngày mồng một, rằm và ba mươi ^^. Xác suất tiêm dính con nhộng còn thấp hơn cả xác suất trúng vé Vietlott nữa, nhưng mà ai đâu biết được rằng mình sẽ trúng nên tất cả đều sống hết mình, nắm trọn từng khoảnh khắc. Kể từ khi bộ luật này được thi hành, tỉ lệ tội phạm, tỉ lệ tự sát giảm xuống đáng kể. Thêm vào đó, tỉ lệ sinh tăng và tỉ trọng GDP tăng theo từng năm. Có thể thấy bộ luật này có tác động khá hiệu quả. Tuy nhiên, việc tự dưng lấy đi một mạng người chỉ để làm những người khác sợ hãi mà sống hết mình, liệu có phải là một cách làm nhân đạo? Đã có không ít người đứng ra phản đối, bài trừ bộ luật này. Nhưng thật đáng tiếc, hễ ai đứng lên thẳng thắn bày tỏ quan điểm thì đều bị chích một liều con nhộng, giãy đành đạch rồi ngủm mất. Người sau thấy người trước bỏ mạng thì cũng không dám ho he, rục rịch gì nữa.

Đạo luật này tuy vậy mà vẫn còn có một chút tình người. Đó là 24h trước khi lìa đời, người ngày xưa đã được tiêm trúng liều con nhộng sẽ nhận được một Ikigami hay còn gọi là giấy báo tử. Với mục đích để người đó biết rằng họ chỉ còn một ngày để sống nên còn điều gì muốn làm thì hãy làm cho thỏa thích miễn là không phạm pháp. Sẽ có một nhân viên đến phân phát Ikigami và bộ truyện là hành trình của Fujimoto, người sẽ đảm đương nhiệm vụ này.

Cuộc sống là muôn hình vạn trạng

Cuộc sống là muôn màu muôn vẻ. Cứ mỗi một giây, hoa anh đào rơi xuống năm centimet. Và mỗi một giây trên thế giới lại có hơn bốn triệu đứa trẻ được sinh ra và trong cùng một khoảng thời gian lại có gần hai triệu người mất đi. Cuộc sống thiên biến vạn hóa, muôn hình vạn trạng. Có thể trong lúc ta đang vui vẻ ăn cơm thì ngoài kia lại có người đang vật lộn từng ngày để kiếm miếng ăn. Cuộc sống được hình thành từ triệu triệu, vô vàn những mảnh ghép cuộc đời của từng kiếp người. Và mỗi một Ikigami mà Fujimoto đem đến là mỗi một số phận khác nhau. Liệu rằng họ có đáng phải chết?

Không công bằng…

Mở đầu là câu chuyện của Yousuke, một nạn nhân của bạo lực học đường. Anh từng là một học sinh giỏi có thành tích đáng nể. Những tưởng anh sẽ có một tương lai xán lạn, tiền đồ rộng mở nhưng không, mọi lí tưởng, ước mơ của anh đã hoàn toàn bị vùi dập bởi cái đám côn đồ, bắt nạt anh. Bị buộc ăn cắp, bị đánh tới độ mắt trái từng không thể nhìn thấy thứ gì, gãy răng cửa, đôi khi anh còn bị nhốt trong tủ tới nửa ngày. Cũng có lúc bị ép uống nước tiểu, thậm chí quá đáng hơn là khi anh còn bị cởi sạch đồ để tụi nó chụp hình tung lên mạng. Đã hơn 4 năm trôi qua nhưng những vết thương cũ mà tụi nó gây ra vẫn còn mãi trên người anh, từ trong tâm hồn lẫn trong thể xác. Và khi anh nhận được giấy báo tử, ngay tức khắc anh nghĩ đến việc trả thù tụi nó. Dù gì cũng chết, sợ gì làm chuyện ác ôn. Nhưng đến khi anh tìm tới thì tụi nó lại quên mất những gì tụi nó đã làm ngày xưa. Có đứa còn không nhớ rõ anh là ai. Anh hận. Anh đã trả thù tụi nó bằng cái cách y hệt tụi nó làm với anh. 

(Chương 2, Yousuke trả thù từng đứa một)

Nhưng sau khi tận tay giải quyết từng đứa, anh không cảm thấy hả hê mà chỉ thấy hối hận. Anh hối hận vì sao ngày xưa anh không lập tức diệt tụi này mà phải nhẫn nhịn cho tới bây giờ. Tụi nó vẫn nhởn nhơ, vui vẻ sống tiếp còn anh thì phải vùi mình trong cơn ác mộng ngày nào. Không công bằng, thực sự không công bằng. Đáng lẽ, anh đã có những phút giây tươi đẹp của cuộc đời nhưng lại bị tụi nó lấy đi mất. Sau cùng, anh còn phải chết. Đạo luật quá thể bất công, nhưng lại không ai làm gì được… Xe vẫn chạy, hoa vẫn rơi, người vẫn sống chỉ có Yousuke phải bỏ mạng ngoài rừng. Chết đi mà không ai hay biết. Sau đó nữa là các câu chuyện về những mảnh đời khác nhau, chẳng ai liên quan đến ai. Chẳng ai biết đến việc đã có một Yousuke đã mất đi mà vẫn mang trong mình những nỗi đau ngày ấy.

Từng câu chuyện nhỏ, từng cuộc đời, từng nhân vật liên kết lại thành một bộ truyện hấp dẫn, khó quên. Mỗi một nhân vật mà tác giả xây dựng đều mang một màu sắc riêng, tuy rằng không quá nổi bật nhưng lại khiến cho ta không thể nào không chú ý. Mỗi một câu chuyện nhỏ khiến ta vương vấn, ám ảnh đến khó tả. Và cũng từ những câu chuyện này, tính cách và suy nghĩ của Fujimoto trưởng thành lên từng ngày. Nét vẽ bộ này cũng không quá nổi trội, có thể nói là vừa đủ. Cảm xúc của nhân vật được khắc họa rõ nét, hỉ nộ ái ố được tả thực trên nét vẽ. Nếu ai muốn có những giây phút trầm tư về cuộc đời thì bộ này thực sự rất đáng để thử. 

What do you think?

Hạnh phúc xếp theo thứ tự từ trái sang phải :)))

Con đường nào cho ngành công nghiệp truyện tranh Việt Nam?